Người ta thường nói, thanh xuân như một cơn mưa rào, cho dù có bị ướt mưa cũng muốn quay lại lần nữa. Đó là quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời. Đó có thể là lúc người ta chông chênh về sự nghiệp, tiền bạc, nhưng đổi lại, có sức khỏe, sức trẻ và đặc biệt là tình yêu.
Tình yêu đúng là thứ kỳ diệu, mỗi người đều mong có được, thế nhưng có ai định nghĩa được yêu là gì?
Có những mối tình chỉ như gió thoảng qua, chúng ta lướt qua nhau nhưng rồi lại đôi người đôi ngả. Có những mối tình khắc cốt ghi tâm, có những mối tình dường như định mệnh, lại có cả những mối tình tưởng là yêu như chưa hẳn đã là yêu.
Tôi có một cô bạn, cô có mối tình đầu năm 26 tuổi. Mọi người hay trêu rằng con gái đến tuổi này mới yêu, thì đích thị là “gái ế”. Thế nhưng tôi lại nói rằng, tình yêu bắt đầu lúc nào không quan trọng, miễn là ta gặp đúng người, đúng thời điểm.
Khi cô bạn tôi 26 tuổi, khi đã dần ổn định với những công việc, sự nghiệp, cô mới nghĩ đến chuyện yêu đương. Anh là đối tác của cô. Ngay từ lần gặp đầu tiên, cô đã thấy anh là người mà cô tìm kiếm bấy lâu.
Thế rồi, ngoài công việc, họ bắt đầu nói chuyện, đi chơi riêng với nhau nhiều hơn. Cô vẫn hay kể với tôi về anh bằng cả sự hào hứng, hạnh phúc. Trong cô lớn dầu lên hy vọng về một mối tình đầu như cô hằng mơ ước.
Lần đầu yêu, lần đầu rung động, người con gái ấy bỗng thấy hạnh phúc đến nhường nào. Anh là tình yêu đầu tiên của cô, nhưng cô lại không phải mối tình đầu của anh. Một tình yêu đầu đời khác với một tình yêu đã qua nhiều trải nghiệm.
Cô thích cái cảm giác, cả hai cùng lang thang ở quán cafe, nói những câu chuyện dường như bất tận, cùng chạy xe máy dọc đường Thanh niên những buổi chiều lộng gió, vi vu đâu đó những ngày cuối tuần rảnh rang.
Cô thích cái cảm giác anh nắm tay cô thật chặt và cả cách anh vuốt nhẹ nhàng lên mái tóc bồng bềnh của cô.
Cô thấy vui vì nay đã có một người đồng hành. Cô yêu anh thật mất rồi. Thế nhưng, với anh, những điều đó chỉ là những chuyện bình thường trong hẹn hò, chẳng có gì đặc biệt, anh vẫn làm điều đó với những cô gái khác mà anh đã từng quen. Cô cũng chưa hẳn đặc biệt với anh.
Thế rồi cô bạn tôi đã nghĩ rằng, anh cũng yêu cô như cách mà cô yêu anh. Cô biết rằng, bản thân yêu anh quá nhiều, nhưng khi tình yêu của cô dần lớn lên, cô lại nhận thấy sự lành lùng khó hiểu của anh.
Một ngày Hà Nội chớm thu, cô hẹn tôi trong quán cafe nhỏ cuối ngõ, ngồi khóc thút thít kể rằng họ đã chia tay. Anh nói, cô rất tốt để trở thành một người vợ, nhưng trong tình yêu, quan trọng nhất là cảm xúc, thì anh lại không thể tìm được điều đó ở cô.
Họ rời xa nhau, không biết anh mất bao lâu để hết dư âm sau cuộc tình ấy, nhưng cô bạn tôi đã mất rất lâu, rất lâu để bình thường lại.
Thế mới thấy, trong tình yêu, không phải cứ yêu nhiều, cứ cố gắng, hai người cùng tốt thì có thể yêu nhau. Quan trọng là chúng ta có cảm xúc với nhau và cả hai dòng cảm xúc ấy cùng chung một nhịp.
Người ta nói rằng, phụ nữ được tách ra từ chiếc xương sườn của đàn ông, thế nên hãy tin rằng, sẽ có một người thực sự dành cho mình. Chỉ là chúng ta mất thêm thời gian để chờ đợi và tìm kiếm. Đôi khi một mối tình thất bại cũng là phép thử để ta nhanh tìm được đáp án cuối cùng hơn mà thôi.
Thất tình không đáng sợ, đáng sợ hơn là mất niềm tin và cảm giác yêu thương.
Theo Chang Mi
VOV.vn